Ronaldo nói Man Utd không bao giờ đầu hàng sau khi tự mình ghi bàn thắng ấn định chiến thắng 3-2 từ chỗ bị dẫn trước 2 bàn. Nhưng MU đã chơi kiểu vậy suốt 3 năm qua.
Ronaldo thực ra cũng đã có trải nghiệm, dù anh đến CLB còn chưa được 2 tháng. 2 tuần trước, Ronaldo đã cứu MU khỏi trận hòa trước Villareal bằng bàn thắng phút cuối, cũng trên sân Old Trafford, sau đường chuyền của Lingards.
Ngay sau trận đấu đó Man Utd không thắng liền 3 trận ở Ngoại hạng Anh. Hệ quả, từ chỗ đứng trong Top 4 giờ Man Utd đứng thứ 6 và kém đội dẫn đầu Chelsea 5 điểm chỉ sau 8 trận.
Người ta đã quá quen với việc “Quỷ đỏ” đánh lừa người hâm mộ và đánh lừa chính bản thân mình trong 3 năm qua, đỉnh cao nhất phải là trận thắng Leipzig 5-0 trên sân nhà, rồi sau đó Man Utd thua 0-3 trên đất Đức và xuống chơi ở Cúp C2 ở mùa năm ngoái.
Điệp khúc như thế xảy ra ngay trong những ngày đầu tiên Solskjaer chính thức được bổ nhiệm ở Man Utd. Sau trận lội ngược dòng trước PSG ngay ở Paris thì về sân nhà Man Utd thua 0-2 và bị loại.
Khởi đầu mùa 2019/20 ở Ngoại hạng Anh, Man Utd đè bẹp Chelsea của Lampard 4-0, rồi vòng tiếp theo hòa Wolverhampton.
Ở FA Cup 2020/21, Man Utd đánh bại Liverpool và West Ham, rồi sau đó bị Leicester loại với tỉ số 3-1 ở bán kết. Ở Europa League, Man Utd loại AC Milan xong thì thua Villareal ở trận chung kết.
Man Utd cũng từng đánh bại Man City ngay ở những mùa đỉnh cao phong độ, từng phá lễ đăng quang của đối thủ, từng đè bẹp Southamton tới 9-0, nhưng Man Utd cũng biết thua Everton 0-4 hay Tottenham 1-6.
Lý giải về sự phập phù, đánh lừa người hâm mộ ở những mùa trước đã chỉ ra nguyên nhân ở đẳng cấp cầu thủ chưa đủ tầm, vì đội hình chưa đủ dày.
Nhưng mùa này họ đã có sự bổ sung của Ronaldo, Sancho, Varane, Man Utd A và Man Utd B trên lý thuyết đều đáng gờm cả.
Vậy lý do ở đâu nếu không phải là HLV? Có hai vấn đề Ole Solskjaer đã bộc lộ đó là tâm lý và trình độ huấn luyện – chỉ đạo trận đấu.
Đặt câu hỏi về vấn đề của Man Utd với 3 danh thủ Ngoại hạng Anh là Dwight Yorke, Steve McManaman và Robbie Fowler trong chương trình cầu truyền hình hàng tuần từ Hà Nội qua London mà tôi thực hiện, câu trả lời đều là vì Ole.
Mới nhất tuần này, dự đoán về trận Man Utd và Liverpool, Dwight Yorke nói rằng Ole cần phải xác định là khi so sánh hàng công 2 đội, Man Utd có nhiều cầu thủ đẳng cấp hơn Liverpool, đội hình hiện tại của Man Utd là Dream Team, và phải xác định chơi là để giành chức vô địch.
Đúng thế. Một đội bóng chơi để giành chức vô địch không được phép từ bỏ (never give up), nhưng cũng không được ăn mừng một trận thắng cứ như thể vừa vô địch, dù cho cách thắng thế nào.
Điều đáng tiếc là Ole lại luôn cảm thấy thỏa mãn với những chiến thắng đơn lẻ, dễ dàng hài lòng với một trận đánh chứ không đủ khả năng để chiến thắng cả một chiến dịch.
Có phải vì sự nghiệp vốn dĩ là một chân sút dự bị, đến khi làm HLV cho Man Utd cũng là giải pháp tình thế (thay Mourinho đã không thể cứu vãn), lại được Ed Woodward bảo vệ vô điều kiện nên hoàn cảnh đã chi phối hành động và cảm xúc của Ole đến tận bây giờ?
Mở ra so sánh này, tôi không muốn làm tổn thương thêm cả những ai tin tưởng vào Arteta ở Arsenal nữa, nhưng hãy cứ nhìn xem cách HLV của họ ăn mừng chiến thắng 3-1 trước Tottenham thế nào rồi kết quả sau đó ra sao? Họ vừa hòa trên thế thua với cả Brighton và Crystal Palace trong hai trận kế tiếp.
Thà sau chiến thắng trước Atalanta, Ole cứ nổi giận với những gì đã diễn ra trong hiệp 1 còn tốt. Chứ vui quá thế này, Man Utd của Ole sẽ không có danh hiệu nào.